t89s Chuyện ở trại hoa hồng Đà Nẵng Online

Đăng ngày:

Đà Nẵng cuối tuần

.、Chuyện ở trại hoa hồng

Thứ Bảy, 15/03/2025, 16:38 [GMT+7]

Chia sẽ、Facebook、Linkhay、Google Bookmarks

Twitter、Gửi tin qua Email

In bài viết này

.、.、.、Hơi lạnh rất nhanh đã xiên qua mấy lần áo khi Miên bước xuống xe. Thấp thoáng dáng dì Mai với khoác phao ghilê màu xanh rêu, mặc bên trong là chiếc áo len đen cổ cao mà cha Miên đã tặng dì trong lần sinh nhật bốn mươi chín. Ngày thường dì vẫn nhanh nhẹn, mau mắn, chưa thấy mặt đã nghe giọng người liến thoắng: “Miên về hả con?” Chỉ riêng lần này thật lạ. Dì bước mà tưởng như càng tiến tới lại càng thụt lùi. Chỉ mười bảy mét từ nhà ra cổng chứ có phải xa xôi gì lắm đâu, vậy mà với dì lúc này như một quãng đường thiên lý.

Minh họa: HOÀNG ĐẶNG

Chiếc vali nhỏ kéo theo tay khiến Miên lờ mờ hiểu ra tất cả. Dì đang mở cổng cho Miên, mà cũng là tự mở cổng cho mình. Như biết bao lần mừng Miên trở về, dì ôm nhẹ bờ vai thon gầy của cô gái trẻ mà từ lâu dì đã kể như con. Rồi dì cười buồn, đôi mắt tha thiết ngắm từng đường nét trên khuôn mặt nhỏ xinh của Miên như thể đó là lần cuối. Giọng dì nghèn nghẹn: “Dì phải đi thôi, ở đây lạnh lẽo quá, con à”.

Nhưng dì Mai định đi đâu mà sao trong lời nói như thể đây là lần chót cả hai còn gặp nhau? Đâu phải lần đầu trông thấy dì xách hành lý bảo ra bến xe, nhưng lần này Miên có cảm giác không giống dì đang đi chơi xa hay thăm viếng bạn bè mà rất có thể là một chuyến đi dài và dì sẽ không bao giờ trở về căn nhà này nữa. Dáng vẻ bịn rịn, cách chốc dì lại len lén quay mặt nhìn về phía căn phòng kính đóng im ỉm như đang trông chờ một điều gì. Chỉ cần phía ấy có một cái vén rèm, một ánh mắt luyến tiếc tha thiết nhìn ra thôi thì chắc dì sẽ lại kéo vali trở vào, sẽ lại tự nguyện lặng lẽ là một phần của ngôi nhà ấy. Ngôi nhà có cánh cổng sơn trắng nhìn sang bên kia là trại hoa của gia đình Miên, trại trồng duy nhất hoa hồng nhưng bao giờ cũng đủ sắc màu rực rỡ.

Cầm bàn tay trần run run của dì trong buổi chiều nhiều gió sắt se lạnh tê tái, Miên trìu mến: “Dì định đi đâu? Chẳng phải dì từng nói nơi đây chính là nhà của dì mãi mãi?” Vẻ mặt đau đớn, ánh mắt dì Mai cụp xuống ép chặt đôi hàng mi vào nhau như để giấu đi một điều khó nói, dì khổ sở bật ra từng tiếng: “Đến từ đâu thì lại về đó thôi”.

Đến giờ Miên vẫn còn nhớ rõ cái ngày của mười lăm năm trước khi dì Mai lần đầu xuất hiện trong cuộc đời cha con cô. Đó là một buổi sáng mùa đông lạnh căm căm, người thiếu phụ với quần áo mỏng manh gõ cửa trại hoa hồng để xin được vào làm việc. Cha dẫn tay Miên khi ấy mười tuổi ra mở cửa, ngoài kia gió rít tưởng có thể cắt rách thịt da người. Cha nhìn người đàn bà tiều tuỵ, bờ môi lạnh khô nứt rướm máu ngay trước mặt mình có phần xót thương; còn Miên chỉ trân trân ngó đôi mắt hiền từ nhưng thăm thẳm như đã khóc suốt nhiều đêm, một bên còn có vết bầm tím. Cha mời người thiếu phụ vào nhà trước bởi cơn gió lạnh đang kéo tới có thể giết chết cơ thể tưởng như chỉ còn lại phần xác của bà. Miên ngày thường vẫn ngại người lạ, nhưng không hiểu sao lúc ấy lại rụt rè đưa bàn tay nhỏ xinh ấm nóng của mình nắm lấy bàn tay sắp đông cứng thành băng của dì Mai. Trong một khoảnh khắc khi tay nắm lấy tay, một cảm giác ấm áp dịu dàng len lỏi khiến Miên thấy vô cùng dễ chịu.

Ngày Miên chào đời thì mẹ cô cũng vĩnh viễn không còn về nữa. Dù luôn nhân đôi tình thương dành cho con, nhưng cha Miên cũng không thể hoàn toàn thay thế được bàn tay người mẹ mềm dịu vỗ về. Mười năm đằng đẵng ông chịu đời lẻ bóng để chỉ dành tất cả cho Miên, ấy thế nhưng vẫn không sao khỏa lấp được trong lòng đứa con gái bé bỏng sự thiếu vắng tình mẫu tử.

Từ ngày có dì Mai, căn nhà vốn cô quạnh vì neo người dường như bừng lên sức sống mới. Cha xếp cho dì ở căn phòng nhỏ vốn dành cho khách có tầm nhìn hướng ra đồi. Ngoài giờ cắt cây, tỉa cành ở trại hoa hồng, dì Mai đảm đương luôn chuyện cơm nước và chăm sóc nhà cửa. Cha có phần khách sáo bảo dì không cần phải làm vậy đâu. Dì Mai cười hiền: “Em khá thích chăm chút cho một ngôi nhà nhỏ nhắn và xinh đẹp”. Thấy cha vẫn còn ngần ngại, dì bảo: “Cứ coi như để cấn tiền thuê nhà”.

Vào buổi sáng đầu tiên thức dậy ở nơi ở mới, dì Mai lọ mọ xuống bếp pha đồ uống nóng, chuẩn bị bữa sáng từ vài ba nguyên liệu đơn giản có sẵn trong bếp rồi mời cha con Miên ra ăn. Nhìn tách sôcôla bốc khói mùi hương tỏa ngập không gian, cha Miên thừ người mất một lúc. Ngày trước mẹ Miên bao giờ cũng chuẩn bị cho cha cô tách đồ uống yêu thích này vào lúc đầu ngày. Trên bàn, những rau củ quả đơn giản được biện bày thành món salad đầy màu sắc. Những quả trứng chiên vừa độ, lòng đỏ dẻo như mật, chiếc bánh mì sandwich nướng thơm lừng. Miên háo hức ngồi vào bàn, thấy bữa sáng như vậy hấp dẫn hơn nhiều so với những lần cha đèo cô ra phố ăn chén bánh căn dưới cái lạnh căm căm. Vừa ăn cô gái nhỏ vừa xuýt xoa khen dì Mai nấu ăn ngon tuyệt.

Rồi những bữa tối, bữa trưa đều được dì Mai chu đáo chuẩn bị, khéo léo và tươm tất. Chuyện có lẽ cũng không có gì đáng nói nếu như những món dì Mai làm khẩu vị không quá giống với mẹ Miên nêm nếm ngày xưa. Đến cái cách tinh tế bày biện không gian sống, cất đặt đồ đạc và cắm hoa của dì Mai cũng khiến cha nhiều phen thảng thốt. Cha thường im lặng một góc, rón rén quan sát từng cử chỉ, điệu bộ, ngắm nghía gương mặt thanh tú của người thiếu phụ mà nếu không phải lý trí nhắc nhở đó là người đàn bà xa lạ thì hẳn ông đã tin vợ mình vẫn còn hiện diện trong căn nhà này.

Nhưng cha riêng giữ điều đó như một bí mật cũng như dì Mai luôn sợ sệt, giấu giếm về xuất thân. Đó là góc khuất về người đàn bà không may mắn lấy phải người chồng vũ phu, thường sáng xỉn chiều say rồi thượng cẳng chân hạ cẳng tay với người vợ không yêu mình thành ra lạnh nhạt. Sau này hiếm hoi trong phút yếu lòng và tủi thân nhất của người đàn bà đẹp nhưng tình duyên không trọn, dì Mai có lần kể: “Mẹ kế của dì gả dì cho họ để cấn trừ nợ nần”. Đỉnh điểm của những lần bạo hành là khi dì Mai sẩy thai và cũng mất luôn khả năng làm mẹ.

Nghĩ đến đấy, Miên nhanh chân kéo hành lý vào nhà tìm cha nói chuyện. Bóng tối rất nhanh đã sụp xuống, phòng khách tối như hũ nút thoang thoảng mùi trầm. Cha ngồi thu lu với cặp kính phát sáng. Miên hỏi: “Sao cha không bắt đèn lên?” Vừa nói Miên vừa với tay tìm công tắc. Nhìn gương mặt thất thểu của người đàn ông trung niên, cô nhận ra ánh sáng của đời ông vừa mới đi rồi.

Trong nhà vẫn gọn ghẽ và ngăn nắp như bao lâu vẫn thế, ghế bàn và tủ kính đều sạch như lau như li. Trên sập thờ, ba chung nước mới đã được thay chưa vương bụi nhang; hoa ở bàn ăn đã được cắm bình mới. Một bữa cơm nóng nguyên được dọn sẵn nằm dưới lồng bàn để chờ Miên về. Dì Mai đã chu đáo đến tận phút cuối cùng trước lúc rời khỏi đây.

“Sao cha không giữ dì lại?”

Nhìn vẻ khổ sở có lẽ là lần đầu kể từ khi mẹ mất, Miên chợt hiểu ra người lớn có nhiều lúc thật đáng thương. Cuộc sống là biết bao lần mâu thuẫn, trói buộc, khổ tâm và dằn vặt. Hồi còn sống, bà ngoại Miên kể trước phút lâm chung mẹ cô đã hỏi cha cô rằng: “Sau khi em chết, anh sẽ cưới người khác làm mẹ con gái em phải không?” Câu hỏi cuối đời của người quá cố đã đóng khung cha, dẫu tháng rộng năm dài đã làm phôi pha nỗi buồn cũ.

Đó là chưa kể càng lớn Miên càng giống mẹ y đúc. Mỗi lần nhìn con, câu hỏi ngày cũ lại như vang lên trong lòng cha Miên khiến ông không thể nào trọn lòng bước đến với một người đàn bà nào. Mà lòng cha thì đâu phải gỗ đá.

Cha đã lặng lẽ trồng bạt ngàn Violet trên đồi vì nghe dì Mai thích hoa tím. Thấy dì Mai thường ra vườn hái hồng, cha ngày nào cũng kiểm tra độ chắc chắn của chiếc thang leo. Biết dì Mai dị ứng với lông mèo, cha bế con Mun, người bạn thân thiết nhất của hai cha con đem cho người bà con ở huyện bên nhờ nuôi hộ. Chưa bao giờ cha nói nhưng tất cả những điều đó là gì nếu không phải gọi là tình yêu.

Cầm bàn tay người đàn ông bao giờ cũng tỏ ra mạnh mẽ nhưng làm sao tránh được những phút giây yếu đuối bên trong, ánh mắt Miên đầy thông cảm: “Bao năm cha đã nghĩ cho con, bây giờ là lúc cha phải nghĩ cho mình”.

Biết cha sẽ còn lưỡng lự, Miên bảo mình đã nhận lời cầu hôn của Khang, người bạn trai lâu năm. Sắp tới kết hôn cô sẽ theo chồng vào phương Nam sinh sống. Miên siết chặt tay cha hơn: “Căn nhà này và cả cha không thể thiếu dì Mai”.

Như người qua cơn mê sực tỉnh, giọng cha run run vừa mừng vừa sợ: “Nhưng lúc này liệu có kịp không con? Chắc bây giờ người ta đã lên xe rời khỏi trại hoa hồng mãi mãi”. Miên cười kèm cái nháy mắt đầy tinh nghịch: “Để coi thành ý của cha đến đâu, có đủ để giữ nỗi người ta không. Coi như con vừa cứu nguy cho cha một bàn thua trông thấy”.

Nói rồi Miên dẫn tay cha qua đoạn đường mười bảy mét ra cổng. Dì Mai đứng nép vào bụi hồng leo, hai tay xoa vào nhau vì lạnh run. Ai mà biết những người phụ nữ đã nói với nhau những gì, nhưng chắc bởi lòng còn thương nên họ sẽ gắng dặn lòng cho mình thêm một cơ hội nữa. Miên tựa lưng vào rào hai tay khoanh trước ngực nở nụ cười như nắng khi nhìn cha sốt sắng tiến lại dằn lấy chiếc vali của người đàn bà, giọng như hờn như dỗi: “Trời đã tối như vầy, ai lại bỏ nhà mình mà đi?”.

HỒ THỊ LINH XUÂN

;

;、.、Gửi bình luận

.、.、Các tin khác

Trò đùa của số phận và sự tử tế nguyên lành

Chút Huế

Nét xưa đình làng Văn Xá

.

THƠ

GDP và GDP bình quân đầu người

Nghề "đổi nước chè" ở Hội An

.、.、.slick-list, .slick-track {

height: auto !important;

}、.slick-vertical .slick-slide {

width: 100% !important;

}、XSMN、Xổ số ba miền

La home、Vinhomes Global Gate

eva air、GO88、Tour Châu Âu

duocphamtanducminh.com.vn

Truyện Tranh Full

Thu mua laptop cũ

khu đô thị sinh thái đẳng cấp

eco retreat、tế bào gốc là gì

Homestay Đại Lải

báo lào cai online

phatphongthuy.com

The Gió Riverside

var headTag = document.getElementsByTagName[0];

if {、document.write

}、try{、setTimeout{、jQuery.slick

}, 500);、}catch {}、.textlink_embed{

display: none;

}